Jenna Phan có ba là người Australia, mẹ là người Việt. Em có tài diễn xuất ngay từ khi còn nhỏ và được học kịch nghệ bằng tiếng Pháp khi mới 4 tuổi ở Thụy Sĩ. Chính từ việc lắng nghe và tôn trọng niềm yêu thích nơi con trẻ của mẹ Jenna mà cô bé đã gặt hái được không ít thành công và hạnh phúc với niềm đam mê của mình. Jenna đã tham gia đóng nhiều vở nhạc kịch kinh điển của Anh dành cho trẻ em như: “Peter Pan”, “The Jungle Book”, “The Sound of Music”...
![]() |
Nhà văn Tâm Phan và con gái Jenna trong buổi ra mắt sách tại Hà Nội. |
Chia sẻ nhân dịp ra mắt cuốn sách ngày 27/7, nhà văn Tâm Phan cho biết, Jenna là một cô bé độc lập từ suy nghĩ đến hành động. Chính sự đặc biệt của con gái đã truyền cảm hứng để mẹ dành nhiều thời gian ghi lại những câu chuyện xoay quanh thế giới của em suốt nhiều năm.
Thay vì được bao bọc trong vòng an toàn, nâng niu, Jenna đã được học cách lắng nghe những phân tích của mẹ để hiểu và tự mình ra quyết định. Từ việc đơn giản như lựa chọn trang phục hàng ngày, đến quyết định vượt qua nỗi sợ sân khấu ra sao để đứng trước đám đông, xử lý thế nào khi bị bắt nạt ở trường...
![]() |
Nhà văn Hoàng Anh Tú, Trang Hạ chia sẻ về cuốn sách. |
"Hiện Jenna kiếm tiền như một người lớn, có tài khoản riêng, tự quản lý chi tiêu tiền của mình, có quỹ lương hưu. Sinh nhật 9 tuổi, Jenna còn tự mua quà tặng mình là một chiếc laptop vì em rất thích học lập trình", nhà văn Tâm Phan kể.
Chia sẻ kinh nghiệm dạy con tư duy độc lập với các bậc cha mẹ Việt, nữ nhà văn Tâm Phan nói nó thật sự cần một cuộc cách mạng bởi cha mẹ Việt đều đều có tâm lý sợ con vấp ngã, thất bại nên luôn hướng con đi theo hướng an toàn bằng kinh nghiệm của người lớn.
Đặc biệt, nữ nhà văn cho rằng việc nuôi dạy một bé gái chính là nuôi dạy con để trở thành một phụ nữ nên sẽ càng phải kỹ hơn; phải làm sao để con luôn nhận ra được giá trị đích thực của mình mà không bị cuốn đi bởi cái mã bề ngoài, những giá trị ru ngủ của xã hội; phải thoát ra khỏi định kiến con gái phải thế này, phải thế kia.
![]() |
Theo nữ nhà văn Tâm Phan, dạy con gái tư duy độc lập là phải để con trở thành một người phụ nữ có thể hiểu được rằng: là phụ nữ thì luôn có quyền thay… chú rể. |
"Nuôi dạy một bé gái là phải làm sao để bé gái sẽ trở thành một người phụ nữ hiểu được rằng dù có hứa hẹn thành chồng vợ, phụ nữ vẫn luôn có quyền thay chú rể nếu nhận ra đó là người không phù hợp với mình", nữ nhà văn Tâm Phan nói.
Nhà văn Hoàng Anh Tú nhận xét, cuốn sách thú vị không chỉ bởi nội dung quen mà lạ, đây còn là bản ghi chép đầy chân thực về quãng thời gian cùng con độc lập, cùng con trưởng thành của nhà văn Tâm Phan.
"Đọc Chuyện về Jenna", tôi thấy trong đó không chỉ là những câu chuyện đầy cảm hứng tự lập cho các bạn nhỏ còn mang đến cho các bố mẹ "cẩm nang" những kinh nghiệm đồng hành với sự trưởng thành của con.
Làm thế nào để con trẻ không phụ thuộc vào bố mẹ? Con trẻ sẽ tự ứng phó như thế nào khi ở một mình?... Đặc biệt, không chỉ dạy trẻ tư duy độc lập, tôi nghĩ đây là thời điểm để những người làm cha mẹ xây dựng giá trị của người phụ nữ trong con gái mình, phương pháp dạy chúng về quyền quyết định, hay nói đúng hơn là giáo dục giá trị của chính các em bắt đầu từ sự độc lập", nhà văn Hoàng Anh Tú nhận xét.
Còn với nhà văn Trang Hạ, cách giáo dục con của Tâm Phan và cuốn sách "Chuyện của Jenna" đã cho chị liên tưởng, việc dạy trẻ tư duy độc lập cũng là cách hình thành tính kiêu hãnh của người phụ nữ trong một đứa trẻ.
Tình Lê
"Ngay từ cuộc nói chuyện đầu tiên, anh ấy đã cho tôi thấy rằng anh không ngại bộc lộ điểm yếu hay nỗi sợ của bản thân và anh trân trọng sự thành thật", cựu phu nhân Tổng thống Mỹ Barack Obama viết.
" alt=""/>Chuyện về một bà mẹ dạy con cách tự lập và có quyền thay chú rểChia sẻ về lý do viết cuốn sách này, tác giả Lý Tứ cho hay, ông từng làm cán bộ quản lý tại ĐH An Giang, năm 2015, có hai vị khách trẻ là vợ chồng đều là bác sĩ, đi cùng một người học trò đến thăm ông. Trong lúc nói chuyện, hai vị khách có hỏi ông một số câu hỏi về Phật pháp, ông trả lời cụ thể từng câu, và hai vị khách rất hài lòng với những gì được đã nghe.
![]() |
Vô đối môn được nhận xét là một cuốn sách giúp người đọc tìm được sự thảnh thơi, lợi lạc ngay trong chính cuộc sống của mình. |
Sau khi hai vị khách ra về, tác giả đã suy nghĩ, tại sao ta không ghi lại những câu hỏi và trả lời về Phật pháp mà mình đã trao đổi với mọi người trong thời gian qua thành một cuốn sách. Nhân duyên "Vô đối môn" ra đời trong hoàn cảnh như thế.
"Có thể nói, các câu hỏi và trả lời trong Vô Đối Môn, được sắp xếp từ dễ đến khó, từ cạn đến sâu...được coi là những gì cơ bản nhất, giúp người tìm hiểu Phật pháp có thể hiểu rõ và định hướng cho bản thân".
Tác giả Lý Tứ chia sẻ, khi cho ra đời cuốn sách này, ông chỉ có một tâm niệm, đó là: Những ai có nhân duyên đọc "Vô đối môn", hy vọng sẽ tìm thấy trong đó một chút lợi thiết thực ích từ cuốn sách, trong quá trình tìm hiểu Phật pháp".
Tình Lê
Không xuất thân trong một gia đình giàu có hay danh tiếng, nhưng cựu Đệ nhất phu nhân Mỹ Michelle Obama lại là một trong số ít những người phụ nữ tạo được sức ảnh hưởng lớn trên thế giới.
" alt=""/>Vô đối môn dành cho độc giả có đủ nhân duyênNhiều năm sau, câu chuyện chị và anh chồng “hờ” vẫn cứ lặp đi lặp lại, như một vòng luẩn quẩn. Anh chồng vốn dĩ không nghề nghiệp gì, dăm ba tháng lại mang về món nợ vài trăm triệu, nhiều lần xã hội đen kéo đến nhà làm dữ, mẹ chị vì thương con gái nên cắn răng trả nợ. Mẹ chị gom góm chút tiền mở quán tạp hóa để chị có kế sinh nhai và nuôi con. Nhưng tiền trong nhà vẫn không cánh mà bay theo những món nợ cá cược của anh chồng. Đến lần chị sinh đứa con thứ hai, anh chồng cũng bỏ nhà mà đi. Tiền mẹ chị cũng không còn.
Nghe đâu sau đó, chị dắt díu hai con từ quê lên TP.HCM để lén lút gặp anh chồng, hủ hỉ dăm ba bữa rồi khăn gói về quê nuôi con.
Một câu chuyện khác.
Ba tôi có người bạn học thân. Bác này có ba người con. Cô con gái đầu bằng tuổi tôi, hồi xưa còn học chung mẫu giáo. Thời đó 4-5 năm tuổi tôi hay lon ton qua nhà bác chơi.
Sau này lớn, tôi chẳng còn gặp cô bạn này. Sau này qua mấy câu chuyện mẹ tôi kể, cô bạn cũng vướng vào người chồng không ra gì, không nghề ngỗng gì, chỉ suốt ngày chửi mắng, thậm chí chửi cả ba mẹ cô bạn. Đứa con đầu của cô bạn phải đưa cho ông bà ngoại nuôi, đứa con sau thì ở với mình. Cô bạn nghe đâu ngày xưa cũng xinh xắn, học hành đàng hoàng, có bằng kế toán trưởng. Nay ra đường mở xe bán bánh mì kiếm tiền nuôi con… và nuôi chồng. Cái nhà cô đang ở cũng do ba mẹ chắt chiu mua đất cất lên.
Những câu chuyện như vầy, cứ ngỡ như một kịch bản chỉ có trên phim, ngờ đâu có gì xa lạ trong xã hội.
Ngay cả tôi, lúc biết chuyện, cũng thật không sao hiểu nổi. Dẫu biết con người ta ở đời kiếp này, ở với nhau cũng là do duyên - nghiệp, nhưng quả thật, con người vẫn lấy luyến ái làm vui, nhưng kỳ thật chính điều đó gây ra đau khổ. Vui được lúc đó, nhưng sau đó hệ lụy gây ra cho gia đình, người thân. Người có phiền não như thế, cũng giống như bị mây mù che mắt, không thấy được chân tướng của sự thật.
Đức Phật nói chúng sinh điên đảo, được quy nạp thành bốn loại: (1) lấy vô thường cho là thường, (2) lấy khổ làm vui, (3) lấy dơ làm sạch, (4) lấy vô ngã làm ngã.
Có người khi yêu nhau, nghĩ rằng mình đã tìm được chỗ dựa để nương tựa suốt đời, bất kể người đó có như thế nào đi chăng nữa, cũng cố bám vào. Như lúc yêu nhau, con người thường thề non hẹn biển. Có biết đâu rằng, non bao đời vẫn ở đó, biển ngàn năm vẫn mênh mông. Đời người liệu có sánh được với đời của núi, so với năm của biển? Thật ra, vốn dĩ, không có gì là bất di bất dịch, nhất là những sự vật ngoài thân chúng ta, vốn dĩ cũng thay đổi mỗi ngày.
Tôi nghĩ gì ư?
Tôi thương thân mình. Nhìn, nghe thấy những câu chuyện như vậy, đôi lúc buông lời phán xét, tự thấy cái tâm của mình còn sân si vô cùng. Nhưng về sau, dù không hiểu được những người đó, tôi thấy thương họ nhiều hơn, như thương thân mình. Vì nghĩ, thân mình cũng rơi vào những cảnh điên đảo như vậy. Duy vì hiểu được quy luật nhân quả, nên “cố” không bám chấp vào những ước nguyện thầm kín.
Còn lại.
Tôi dừng lại, nghĩ ngợi dăm ba chuyện, giữa đêm giựt mình, quay quắt, không hiểu được cái sợi dây liên kết giữa những con người đó, khổ đau như quả núi, được cột vào một sợi chỉ mành.
Tôi thương thân mình.
Nguyễn Đinh Khoa
(Kiến trúc sư, nhà văn)